VIETNAM APPRAISAL AND INSPECTION Co.ltd
31/12/2024 00:20:15
Bàn về Điều 92 Bộ luật tố tụng dân sự về định giá tài sản
Nghiên cứu Điều 92 Bộ luật tố tụng dân sự (BLTTDS) đã được Quốc hội sửa đổi, bổ sung (Luật sửa đổi, bổ sung một số điều của Bộ luật tố tụng dân sự năm 2011), chúng tôi nhận thấy một số điểm mới được nhà làm luật sửa đổi, bổ sung vào Điều 92 cũng như một số vấn đề còn vướng mắc cần trao đổi, giải quyết như sau:
A. Về một số điểm mới đã được sửa đổi, bổ sung:
Thứ nhất: Bổ sung vào khoản 1 Điều 92 nội dung “Các bên có quyền tự thoả thuận về việc xác định giá tài sản, lựa chọn tổ chức thẩm định giá tài sản”. Một trong những nguyên tắc tôn trọng tự định đoạt của các đương sự mà Bộ luật tố tụng dân sự đã ghi nhận tại Điều 5 [1], đã được nhà làm luật bổ sung vào khoản 1 của Điều 92 của BLTTDS. Theo đó, khi có tranh chấp về giá trị tài sản, nếu các bên tự quyết định về giá trị khối tài sản đang tranh chấp hoặc thuê tổ chức dịch vụ có chức năng thẩm định giá tài sản, để thẩm định giá tài sản, thì Tòa án tôn trọng sự quyết định của các đương sự trong việc định giá tài sản.
Thứ hai: Trước đây luật không quy định Chủ tịch hội đồng định giá tài sản là người đại diện của cơ quan tài chính, nên việc sửa đổi, bổ sung lần này, nhà làm luật đã quy định cụ thể Chủ tịch hội đồng định giá tài sản là người đại diện của cơ quan tài chính, điều này là hoàn toàn phù hợp với cả lý luận và thực tiễn trong việc định giá tài sản. Thực tế trước đây, mặc dù pháp luật không ghi cụ thể Chủ tịch hội đồng định giá tài sản là thuộc cơ quan nào, song trong thực tế các Tòa án khi ban hành quyết định định giá tài sản đều ghi Chủ tịch hội đồng định giá tài sản là đại diện của cơ quan tài chính [2].
Thứ ba: Để bảo đảm sự vô tư, khách quan của các thành viên trong quá trình định giá tài sản, nhà làm luật đã bổ sung các trường hợp thành viên Hội đồng định giá tài sản phải từ chối tham gia thành viên Hội đồng định giá nếu họ đã tiến hành tố tụng trong vụ án đó và trường hợp quy định tại các khoản 1, 2 và 3 Điều 46 [3] Bộ luật TTDS, mà trước đây chưa quy định.
Thứ tư: Bổ sung vấn đề chế tài đối với “Cơ quan tài chính và các cơ quan chuyên môn có liên quan có trách nhiệm cử người tham gia Hội đồng định giá và tạo điều kiện để họ làm nhiệm vụ. Người được cử làm thành viên Hội đồng định giá có trách nhiệm tham gia đầy đủ vào việc định giá. Trường hợp cơ quan tài chính, các cơ quan chuyên môn không cử người tham gia Hội đồng định giá; người được cử tham gia Hội đồng định giá không tham gia mà không có lý do chính đáng thì tuỳ theo mức độ vi phạm bị xử lý theo quy định của pháp luật”. Việc quy định này là hết sức cần thiết, nhằm đảm bảo sự phối hợp và tôn trọng Tòa án trong việc giải quyết nhanh vụ án, tránh trường hợp các cơ quan này từ chối cử người tham gia Hội đồng định giá tài sản cũng như cá nhân người được cử làm thành viên Hội đồng định giá tài sản nhưng không tham gia, gây khó khăn, tốn kém tiền bạc cũng như thời gian của các đương sự và Tòa án mà trước đây không có bất cứ một chế tài nào đối với cơ quan, cá nhân đó [4].
Thứ năm: Bổ sung thêm trường hợp các bên đương sự được quyền yêu cầu tổ chức thẩm định giá tài sản đang tranh chấp mà trước đây chưa quy định. Việc bổ sung này là phù hợp với xu hướng phát triển của nền kinh tế, xã hội hoá hoạt động định giá tài sản và phù hợp với pháp luật về thẩm định giá tài sản [5].
B. Một số vấn đề còn có những cách hiểu và vướng mắc sau đây
I. Tòa án ra quyết định định giá tài sản đang tranh chấp trong trường hợp quy định tại điểm b khoản 1 Điều 92 BLTTDS
Điểm b khoản 1 Điều 92 BLTTDS quy định như sau: “Các bên thoả thuận với nhau hoặc với tổ chức thẩm định giá theo mức giá thấp nhằm trốn tránh nghĩa vụ với Nhà nước”.
Với quy định này tuy thì có hai trường hợp mà Tòa án phải ra quyết định định giá (không phụ thuộc vào ý chí của các đương sự) như sau:
Một là, các bên trong tranh chấp “ngồi lại” và thống nhất được với nhau về giá trị tài sản tranh chấp. Ví dụ: hai bên tranh chấp với nhau một ngôi nhà và đều thống nhất với nhau là giá của ngôi nhà này là 500 triệu đồng và đề nghị Tòa án ghi nhận sự thoả thuận của các bên.
Hai là, hai bên không tự thống nhất với nhau về giá trị tài sản tranh chấp, nhưng thống nhất với nhau là thuê dịch vụ thẩm định giá tài sản để xác định giá tài sản. Trong cả hai trường hợp nói tại điểm nói trên, nếu giá mà các bên thoả thuận với nhau hoặc thoả thuận với tổ chức thẩm định giá tài sản mà mức giá này thấp (có thể hiểu là thấp hơn giá sàn do nhà nước quy định) nhằm trốn tránh nghĩa vụ với nhà nước thì Tòa án không chấp nhận sự thoả thuận này và Tòa án ra quyết định định giá tài sản.
Một vấn đề pháp lý đặt ra là làm sao Tòa án (cụ thể là Thẩm phán được phân công giải quyết hoặc Hội đồng xét xử trong trường hợp đã có quyết định đưa vụ án ra xét xử) cho rằng việc thoả thuận giá của các đương sự là thấp? Tòa án căn cứ vào đâu? Đa số ý kiến cho rằng Tòa án căn cứ vào biểu giá nhà đất, giá các loại tài sản do Uỷ ban nhân dân tỉnh ban hành hàng năm và lấy đó làm căn cứ để cho rằng giá các bên thoả thuận là thấp, nếu giá các bên thoả thuận thấp hơn biểu giá mà Uỷ ban nhân dân ban hành. Tuy nhiên, điều này lại không dễ dàng chút nào, bởi lẽ có những trường hợp việc định giá tài sản không chỉ là một căn nhà, hay một lô đất, mà nhiều khi khối tài sản tranh chấp rất nhiều loại, ví dụ: nhà, đất, tài sản trong nhà như ti vi, tủ lạnh, xe máy, xe ô tô, máy nổ, các loại máy phục vụ sản xuất công nghiệp, nông nghiệp, dịch vụ, các loại cây trồng trên đất. Tòa án không phải là cơ quan chuyên môn về lĩnh vực này, nên cho dù có biểu giá nhà đất hoặc biểu giá các loại tài sản khác do Uỷ ban nhân dân ban hành hàng năm thì Tòa án (mà cụ thể là Thẩm phán, Hội đồng xét xử) cũng không đủ “can đảm” làm việc này. Chưa nói trường hợp nếu các đương sự thuê dịch vụ thẩm định giá tài sản [6], thì Tòa án lại càng khó để đánh giá là tài sản mà các đương sự thoả thuận với tổ chức thẩm định giá để định giá thấp, trừ khi một trong các bên đương sự vì có mâu thuẫn nên báo lại cho Tòa án biết.
Thực tế nếu xảy ra trường hợp các đương sự thoả thuận mức giá tài sản tranh chấp hoặc đưa ra chứng thư thẩm định giá tài sản của tổ chức thẩm định tài sản, nếu Tòa án nghi ngờ mức giá các đương sự xuất trình là thấp thì Tòa án làm công văn tham khảo ý kiến của các cơ quan tài chính và các cơ quan có liên quan khác để tham khảo ý kiến của các cơ quan này về mức giá. Sau khi có ý kiến tham khảo cho rằng mức giá mà các đương sự thoả thuận là thấp thì Tòa án mới có thể ra quyết định định giá tài sản. Theo hướng dẫn của Pháp lệnh số 02/2012/UBTVQH13 ngày 28/3/2012 về chi phí giám định, định giá; chi phí cho người làm chứng, người phiên dịch trong tố tụng (có hiệu lực từ ngày 01/01/2013), thì trong trường hợp này, Tòa án phải yêu cầu các đương sự phải nộp tạm ứng chi phí định giá tài sản. Tuy nhiên, nếu các đương sự không nộp tạm ứng chi phí định giá vì cho rằng giá mà các bên thoả thuận là phù hợp với giá thị trường, thì Tòa án xử lý như thế nào, Tòa án có quyền đình chỉ giải quyết vụ án không? Nếu không thì xử lý như thế nào [7]? Vấn đề này hiện vẫn chưa có hướng dẫn. Do vậy, từ những vướng mắc, bất cập nêu trên mà trong thực tế giải quyết vụ án dân sự, kinh doanh thương mại, lao động…đa số Thẩm phán được phân công giải quyết vụ án đều yêu cầu đương sự làm đơn yêu cầu Tòa án ra quyết định định giá tài sản. Điều này sẽ tránh gây phiền hà cho Tòa án sau này. Căn cứ vào biên bản định giá tài sản do Hội đồng định giá quyết định, Hội đồng xét xử sẽ tính mức án phí trên cơ sở chấp nhận hoặc không chấp nhận các yêu cầu của đương sự để tính án phí.
II. Về quy định tại khoản 5 Điều 92 BLTTDS
Khoản 5 Điều 92 BLTTDS quy định như sau: “Theo yêu cầu của một hoặc các bên đương sự, Tòa án yêu cầu tổ chức thẩm định giá tài sản tiến hành thẩm định giá. Việc thẩm định giá tài sản được thực hiện theo quy định của pháp luật về thẩm định giá tài sản. Kết quả thẩm định giá tài sản được coi là chứng cứ nếu việc thẩm định giá được tiến hành đúng theo quy định của pháp luật”.
Đây được xem là trường hợp một trong các bên đương sự có yêu cầu Tòa án tổ chức thẩm định định giá tài sản mà các bên đang tranh chấp. Quy định tại khoản này khác với quy định tại khoản 1 Điều 92 nói trên, bởi vì quy định tại khoản 1 là các bên tự thoả thuận với nhau về việc yêu cầu tổ chức thẩm định giá tài sản đang tranh chấp, mà không yêu cầu Tòa án giải quyết việc thẩm định giá.
Với quy định trên đây, trong thực tế sẽ xảy ra các trường hợp sau đây:
1./ Trường hợp thứ nhất: hai bên cùng thống nhất yêu cầu Tòa án ký hợp đồng dịch vụ với một tổ chức thẩm định giá tài sản để định giá tài sản, nhưng sau khi có kết quả thẩm định tài sản, các bên lại yêu cầu Tòa án ra quyết định định giá tài sản.
Đây là trường hợp hai bên thoả thuận yêu cầu Tòa án thuê tổ chức dịch vụ thẩm định định giá tài sản (lúc này Tòa án chưa ra quyết định định giá). Nếu sau khi có chứng thư thẩm định giá tài sản của tổ chức thẩm định giá tài sản mà các bên không đồng ý với mức giá tổ chức thẩm định giá đưa ra và lại yêu cầu Tòa án ra quyết định định giá tài sản thì Tòa án có chấp nhận không? Điều 92 không quy định trường hợp này [8]. Nếu Tòa án chấp nhận ra quyết định định giá tài sản, nhưng giá do Hội đồng định giá tài sản lại thấp hơn hoặc cao hơn giá của tổ chức thẩm định giá tài sản, thì Tòa án lấy giá nào làm căn cứ giải quyết vụ án? Luật chưa quy định trường hợp này. Theo chúng tôi trong trường hợp này, luật nên quy định, nếu sau khi có quyết định thẩm định giá của tổ chức thẩm định giá mà các bên vẫn yêu cầu Tòa án ra quyết định định giá thì dù kết quả thẩm định giá của Hội đồng định giá có như thế nào thì các bên phải chấp nhận và Tòa án lấy kết quả đó làm căn cứ giải quyết vụ án, trừ trường hợp các bên có thoả thuận khác. Tương tự, trong trường hợp đã có kết quả định giá của Hội đồng định giá tài sản (do các bên yêu cầu), nhưng sau đó các bên vẫn yêu cầu Tòa án thuê tổ chức thẩm định giá định giá tài sản tranh chấp, thì luật nên quy định buộc các bên chấp nhận kết quả định giá của tổ chức thẩm định giá, trừ trường hợp các bên có thoả thuận khác [9]. Bởi lẽ, trong các trường hợp nêu trên đều thể hiện ý chí tự nguyện của các bên. Nếu luật không có quy định cụ thể sẽ không có điểm dừng của vụ án.
2./ Trường hợp thứ hai: khi Tòa án thụ lý vụ án, một bên yêu cầu Tòa án ký hợp đồng dịch vụ với một tổ chức thẩm định giá tài sản để định giá tài sản, nhưng một bên không đồng ý và đề nghị Tòa án ra quyết định định giá tài sản.
Đây được hiểu là ý chí của một bên yêu cầu Tòa án ký hợp đồng (sau đây gọi là thuê) dịch vụ với tổ chức thẩm định tài sản để thẩm định tài sản đang tranh chấp, một bên này có thể là nguyên đơn, hoặc bị đơn. Tuy nhiên, trường hợp này có thể phát sinh trường trường hợp là, bên không yêu cầu Tòa án thuê tổ chức thẩm định giá tài sản (gọi là bên B) không chấp nhận kết quả thẩm định giá của tổ chức thẩm định giá tài sản cho bên có yêu cầu (gọi là bên A) vì cho rằng mức giá đó là không phù hợp và yêu cầu Tòa án ra quyết định định giá tài sản. Để đảm tính công bằng, bình đẳng giữa các đương sự, Tòa án sẽ ra quyết định định giá tài sản theo yêu cầu của bên B. Nhưng kết quả của Hội đồng định giá và của tổ chức thẩm định giá lại có sự chênh lệch mức giá. Tương tự, một bên yêu cầu Tòa án ra quyết định định giá tài sản, nhưng bên kia lại yêu cầu Tòa án thuê tổ chức dịch vụ thẩm định, thẩm định tài sản. Lúc này, quyền lợi của các bên là xung đột, có lợi cho một bên và bất lợi cho một bên. Một bên yêu cầu Tòa án công nhận kết quả định giá của Hội đồng định giá, còn bên khác lại yêu cầu Tòa án lấy kết quả của tổ chức thẩm định giá. Vấn đề đặt ra là giá trị pháp lý của hai tổ chức định giá này đều có giá trị (trừ khi chứng minh được có sự vi phạm). Lúc này Tòa án sẽ lấy giá theo yêu cầu của bên nào? Nhà làm luật chưa lường trước quy định này. Trường hợp này khác với trường hợp được trình bày tại điểm 1 trên đây là ở chỗ các bên đã không cùng nhau yêu cầu Tòa án ra quyết định định giá tài sản hoặc yêu cầu Tòa án thuê tổ chức dịch vụ thẩm định định giá tài sản, mà là mỗi bên yêu cầu một tổ chức và kết quả định giá là có xung đột. Vấn đề pháp lý đặt ra là trong trường hợp này, Tòa án phải giải quyết như thế nào? Thật là khó cho Tòa án để cho rằng giá của bên nào là phù hợp với giá thị trường. Nên chăng, luật nên quy định, trong trường hợp đó nếu các bên không thoả thuận được với nhau thì Tòa án ra thông báo yêu cầu các bên thoả thuận lựa chọn một tổ chức thẩm định định giá tài sản khác (không phải là tổ chức đã thẩm định) hoặc yêu cầu Tòa án ra quyết định định giá lại tài sản (với Hội đồng định giá tài sản khác) và kết quả định giá hoặc thẩm định (lần sau) là kết quả cuối cùng để Tòa án giải quyết vụ án, trừ trường hợp các bên có thoả thuận khác.
Trên đây là một số điểm mới cũng như vướng mắc quy định tại Điều 92 BLTTDS. Trong khi chờ đợi sự hướng dẫn của cơ quan có thẩm quyền [10], chúng tôi nêu ra đây mong nhận được sự góp ý, trao đổi, chia sẽ của đồng nghiệp và các bạn đọc.
Nguồn: Phan Thanh Tùng - TAND tỉnh Khánh Hòa